1 Cm Ánh Dương

Quyển 1 - Chương 5-3: Tâm tư nho nhỏ của em (3)

“Mấy năm trước khi trông thấy Tây Tây, tớ đã nghĩ đến Lolita.” Trong đầu anh chợt nhớ tới lời nói của Vương Hạo Nhiên lúc ban ngày, “Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đấy, tớ đâu có háo sắc đến vậy. Tớ chỉ cảm thấy rằng mỗi lần gặp là tớ lại cực kỳ muốn được chiều chuộng cô bé, chính là tâm trạng khi một người đàn ông muốn đươc chiều chuộng phụ nữ...”

Lolita, là tác phầm cấm mà vào thế kỷ trước, đến những mới Âu Mỹ cũng không dám cho xuất bản.

Anh đã đọc bản in năm 1995, đó là một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng của nhà văn Nga Vladimr Vladimirovich Nabokow. Đây là tác giả vô cùng nổi tiếng trên thế giới, nhưng độ nổi tiếng ở Đại Lục thì lại không sánh được với nhà văn Tiệp Khắc Milan Kundera. Nhưng tác phẩm Lolita của ông thì không một ai là chưa từng biết tới. Vương Hạo Nhiên nói là không uống lưỡi, một cuốn sách ám ảnh như thế hoàn toàn không phù hợp để mang ra so sánh với cô.

Nhưng Qúy Thành Dương thì lại nghĩ đến một bộ phim khác đã xem vào năm, sáu năm trước.

Cô giống với một diễn viên nhí trong phim, gương mặt mộc nhỏ nhắn khiến người khác khó quên. Cả hai điều đơn độc và trưởng thành sớm ,đều có vẻ yếu đuối. Chỉ có điều nhân vật trong phim thì lạnh lùng nổi loạn, còn cô lại tỏa ra hơi ấm khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Một tháng trước kỳ thi học kỳ cũng là thời điểm thi đấu của dàn nhạc dân tộc.

Kỷ Ức đành phải vừa ôn bài vừa luyện tập.

Thực ra khoảng thời gian này, tất cả những học sinh tham gia thể dục thể thao, vũ đạo, giao hưởng đều phải tham gia đủ loại thi đấu chứ không phải của riêng mình dàn nhạc dân tộc. Nhưng hầu hết mọi người không luyện tập mấy, những học sinh có năng khiếu của trường Phụ Trung vốn rất xuất sắc nên việc đạt giải quán quân cũng là chuyện như cơm bữa, họ đều có khả năng giành được suất đi vào đại học.

Vì thế một học sinh học hành khắc khổ như Kỷ Ức, chắc chắn là sự tồn tại tuyệt đối hiếm có.

Sau khi cô luyện tập và thu dọn đồ đạc xong bèn nghĩ đến việc quay về lớp học để ôn bài.

Bỗng có một cô bé lớp dưới chạy vào gọi cô với vẻ mặt vô cùng quái lạ: “Kỷ Ức, chị Kỷ Ức, ngoài cổng trường có người tìm chị đấy!”

Ngoài cổng trường ư?

Kỷ Ức băn khoăn đi ra cổng, cô nhìn các học sinh phụ trách trực tuần đang thầm thì to nhỏ về bốn chiếc xe đang đỗ chềnh ềnh trước cổng trường.

Có xe đỗ trước cổng trường Phụ Trung vốn không phải là chuyện lạ, nhưng lạ ở chỗ người lái toàn là những thanh niên trẻ. Bốn chiếc xe này còn xếp thành một hàng nên quả thực rất khó để người khác không chú ý đến. Hơn nữa, những người này quá đỗi nổi tiếng, toàn là học sinh từ trường công có tiếng nhất.

Những người có thể vào được trường công hầu hết đều là những học sinh vị thành niên mà trường học bình thường không thể quản chế được. Họ ít nhiều đều đã từng có tiền sử phạm tội, nhưng lại không nghiêm trọng đến mức phải vào trại giáo dục trẻ vị thành niên. Do đó, nơi ấy và trường Phụ Trung thật sự là địa ngục và thiên đường.

Đặc biệt là trong năm 2001, khi những tên côn đồ kiểu này vẫn là rất hiếm.

Cô nhận ra, người lái một chiếc xe trong số đó là Tiêu Tuấn, bạn trai của Noãn Noãn, và người anh em Tiểu Ninh thường xuyên đi cùng anh ta.

“Tây Tây.” Phó Tiểu Ninh nói chuyện lúc nào cũng rất dịu dàng, không có lấy nửa câu bậy bạ, thậm chí còn nho nhã hơn rất nhiều học sinh của trường Phụ Trung. “Bọn anh tìm em không có chuyện gì khác đâu, em có biết Noãn Noãn đang ở đâu không?”

“Tây Tây, đến đây, bên đó nắng lắm, em qua bên này nói chuyện đi!” Tiêu Tuấn vốn rất ít lời, nhưng cư xử với cô rất lịch sự.

Người qua người lại, các học sinh trường Phụ Trung khi tránh khỏi mấy chiếc xe ấy đều lần lượt quay đầu lại, nhìn cô.

Cuối tháng Sáu, thời tiết rất nóng bức, cô đứng dưới ánh nắng mặt trời, giây phút này cô chẳng biết phải làm sao. Nếu không qua đó, đám người này sẽ chặn mãi trước cổng trường, nhưng nếu qua... cô vốn dĩ chẳng muốn bước thêm dù chỉ một bước.

“Em sao thế?” Phó Tiểu Ninh đi về phía cô.”

Cô vốn định lùi lại, nhưng bỗng thấy có một bóng người đứng chắn trước mặt mình, hóa ra là lớp trưởng nghe tin nên vội chạy tới. Lớp trưởng vốn là một người có tư tưởng cách mạng, nên cực kỳ không ưa những người như thế này: “Trường Phụ Trung không cho phép người ngoài vào, mong... bạn hợp tác lùi lại vài bước, để học sinh tan học của trường chúng tôi có đường ra.”

Phó Tiểu Ninh khẽ cười, rồi “Ồ” lên một tiếng: “Tôi cũng đâu định vào trong, tôi chỉ muốn hỏi Tây Tây chút chuyện thôi!”

Lớp trưởng nghe thấy hắn ta gọi Tây Tây thì cảm thấy rất khó xử, cậu thấp giọng hỏi cô: “Hai người thân nhau à?”

Kỷ Ức lắc đầu, đáp qua loa: “Tớ không thân với anh ta.”

Cô khó lòng nói nổi thành lời, đặc biệt là càng khó để nói được với lớp trưởng rằng, những người này đều có liên quan với Noãn Noãn.

Cũng may, họ chỉ muốn tìm Noãn Noãn chứ không có ý định gây sự gì ở trường cô, nên đành thôi. Nhưng trước khi đi, Phó Tiểu Ninh liếc nhìn Kỷ Ức một cái rồi cười cười đầy khó hiểu.

Không biết là ai đã mang chuyện này kể cho khối trưởng, nên Kỷ Ức bị gọi đến văn phòng rồi bị khối trưởng và thầy chủ nhiệm mắng suốt một buổi tối. Đại khái nói rằng cô từ nhỏ được gửi gắm nhiều kỳ vọng, không nên tùy tiện quan hệ với những người ngoài trường, đặc biệt là lũ côn đồ xã hội ở trường công ấy, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện lắm.

Kỷ Ức quả thật có nỗi khổ riêng mà không dám nói, cô chỉ đáp qua loa và chịu đựng phê bình suốt cả buổi tự học tối.

Giải thích sau này của Noãn Noãn là khi ấy họ đang cãi nhau nên Noãn Noãn mới tắt máy. Noãn Noãn ôm lấy Kỷ Ức năn nỉ không ngừng: “Tây Tây tốt, tớ sai rồi... Tớ nói riêng cho cậu biết nhé, chú út bảo sau khi thi học kỳ xong sẽ dẫn bọn mình đến công viên giải trí đấy, coi như đây là bồi thường của tớ dành cho cậu có được không?”

Quý Thành Dương ư? Cô thấy tim mình bỗng nhẹ bẫng rồi mềm đi.

“Cậu xem, cậu cười rồi này!” Noãn Noãn lập tức nhẹ nhõm, “Nhưng cậu cũng dễ dỗ thật đấy, chẳng phải kỳ nghỉ xuân hồi tiểu học, chúng mình đã được đi công viên giải trí rồi ư? Giờ đã lớn thế này rồi mà vẫn còn thích đi à... Ấy, đừng nhìn tớ, đừng nhìn tớ, tớ chỉ nói bừa vài câu thôi.”

Cô quả thực rất mong đợi, mong đợi cực kỳ.

Còn người bạn trai côn đồ cao cấp của Noãn Noãn thì cô chẳng mấy để tâm, biết đâu chỉ vài ngày nữa là họ đã chia tay rồi. Lúc ấy cô cứ nghĩ chuyện này chỉ là một chi tiết nhỏ mà nào hay biết rằng, đây mới chỉ là bắt đầu.

Kỳ nghỉ hè cuối cùng cũng tới.

Kết quả thi học kỳ sẽ được công bố sau mười ngày nữa, đến lúc ấy sẽ có một bảng xếp hạng học sinh toàn khối.

Bởi vì họ đã mong chờ rất lâu, nên ngay hôm sau khi kỳ thi học kỳ kết thúc, Quý Thành Dương liền lái xe chở hai cô bé đến công viên giải trí Thạch Cảnh Sơn. Cô thích nơi này nhất trong những công viên giải trí tại Bắc Kinh, bởi lẽ ở đó có tòa thành trong Truyện cổ Grim. Mỗi lần tới đây, cô lại nhớ đến Truyện cổ Grim bản chữ phồn thể mà mình đã đọc khi còn nhỏ.

Noãn Noãn chơi trò trượt ống nước một lần vẫn chưa thấy đã nên lại một mình chạy đi xếp hàng chơi tiếp.

Kỷ Ức nhìn thấy cô bạn phía xa xa đang vừa nhẫn nại đứng chờ ở cuối hàng vừa lôi điện thoại ra là đã hiểu rằng Noãn Noãn chỉ muốn kiếm cớ thoát khỏi tầm mắt của Quý Thành Dương để gọi điện nói chuyện với bạn trai mà thôi.

Cô ngồi trên chiếc ghế dài dưới bóng mát của cây cổ thụ, cởi giày và ngồi khoanh chân trên ghế. Kỷ Ức tựa cằm lên đầu gối nhìn tàu lượn siêu tốc lao qua lao lại.

Quý Thành Dương ngồi bên cạnh cô, một tay anh khoác lên thành ghế, một tay cầm chai nước khoáng lên uống.

Cô cực kỳ thích anh của ngày hôm nay, anh chỉ mặc một chiếc áo cộc tay màu đen với quần lửng thể thao, trông anh đẹp trai sáng sủa cứ như một anh sinh viên đại học.

Không đúng, anh vốn mới tốt nghiệp đại học cách đây không lâu mà.

“Tháng sau em đi New Zealand à?” Quý Thành Dương mở nắp chai uống một ngụm. Có nước đá chảy men theo thân chai rơi xuống cánh tay anh.

Kỷ Ức nhìn một tia nắng nhỏ xíu trên đầu gối, chắc tia nắng này đã len qua những vòm lá để chiếu xuống đây. “Vâng, đoàn nhạc dân tộc bọn em giành được giải nhất nên được đi New Zealand để giao lưu.” Cô ngước lên hỏi, “Ở đó có thích không ạ?”

Quý Thành Dương hồi tưởng một lát, “Cũng được, đó là một nơi rất đáng để đến thăm.”

Nếu anh đã nói là cũng được, nghĩa là nơi đó cực kỳ tuyệt vời.

Cô tiếp tục tựa cằm vào đầu gối, nhìn tàu lượn siêu tốc.

Anh đã nhận ra: “Em muốn chơi à?”

“Em không dám.” Cô thè lưỡi, “Nhưng lại rất muốn được thử, Noãn Noãn vốn cực kỳ sợ độ cao nên không chịu chơi cùng em.”

Nếu để cô một mình ngồi lên đó, chắc chắn cô cũng không dám.

Quý Thành Dương bỗng vươn người sang che hết tầm nhìn của cô, cô còn đang không hiểu thì anh đã ngồi thẳng lại, trong tay cầm một chiếc chai không. Thì ra anh phát hiện cô đã uống hết nước rồi: “Anh đi mua nước, em ngồi yên ở đây chờ anh, đừng đi lung tung đấy.”

... Cô rất muốn nói rằng, cô sắp mười sáu tuổi rồi, không sợ bị bắt cóc nữa.

Anh mua nước về rất nhanh chóng, ngoài ra còn cầm thêm hai tấm vé tàu lượn siêu tốc nữa.

Cô nhìn dãy xếp hàng dài đằng đẵng của Noãn Noãn, chắc đến lúc cô quay lại thì Noãn Noãn vẫn còn đang xếp hàng nên hưng phấn đi theo Quý Thành Dương.

Nhưng đến khi đã ngồi lên tàu lượn siêu tốc và thấy thanh bảo vệ đã được hạ xuống ghì chặt vào vai mình, thì cô bỗng thấy rất sợ hãi... “Đừng sợ.” Quý Thành Dương vỗ về, “Anh ở đây mà.”

Phải rồi, anh đang ở ngay bên cạnh cô, chỉ cách có một cánh tay.

Thậm chí chỉ cần cô khẽ cử động là đã có thể chạm vào anh rồi.

Cô tự an ủi, cảm thấy tàu lượn bắt đầu chầm chậm khởi động, sau một lần chấn động liền bắt đầu di chuyển đến điểm cao nhất. Cả người Kỷ Ức như đang nằm ngửa, trong tầm mắt cô, ngoài bầu trời thì chỉ có anh.

Sống mũi cao thẳng của anh, và cả đôi mắt...

Anh bỗng chạm nhẹ vào cánh tay cô và chìa lòng bàn tay về phía cô. Kỷ Ức lập tức run rẩy đặt tay lên đó và nắm chặt lấy ba ngón tay anh. Ngay trong giây phút cô định nói rằng mình rất sợ hãi thì cả người cô đã lao thẳng xuống dưới với một tốc độ kinh hoàng.

Dốc cao đầu tiên chính là nơi cao nhất và cũng đáng sợ nhất.

Thực ra sau đó có xoay chuyển thế nào cô cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, bởi lẽ cả người cô đã cứng đờ lại vì sợ hãi, cô chỉ còn biết nắm chặt lấy ba ngón tay anh, mắt cũng nhắm chặt không dám mở ra, bên tai là tiếng gió vù vù. Cuối cùng khi đã dừng lại, cô vẫn không hề có chút phản ứng nào, mãi cho tới khi thanh chắn bảo hiểm được nâng lên, cô chợt nghe thấy có tiếng khóc của một cô gái vang lên phía sau...

Cô mở choàng mắt, trong tầm nhìn mơ màng chỉ có nụ cười đầy thích thú của anh.

Quý Thành Dương nhìn cô đang ngồi đầy ngơ ngác, rồi lại nhìn cô gái đang khóc phía sau, sau đó anh dang tay ra, bế cô xuống khỏi ghế, rồi dắt tay cô xuống từng bậc chỗ cửa ra.

Mãi cho tới khi chạm đến mặt đất và đứng trên mặt đất sàn xi măng nóng rẫy, cô mới nhận ra chân mình đã mềm nhũn.

Họ đứng tại ranh giới giữa ánh nắng và bóng mát của cây, Quý Thành Dương vừa rút một điếu thuốc trong bao ra định đưa lên miệng thì Kỷ Ức chợt lẩm bẩm: “Suốt đời này em sẽ không ngồi tàu lượn nữa đâu...”

Anh nghe thấy vậy liền không nhịn được mà phá ra cười rất lớn, khiến hai cô gái đi ngang qua phải ngoái lại nhìn họ đầy ngưỡng mộ.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh bật cười thành tiếng một cách vui vẻ thế này, tiếng cười của anh rất hay.

Đồng thời, cô nhận ra mình vẫn đang nắm tay anh, siết cực kỳ chặt, cứ như khi còn nhỏ.

Cuộc du hành bằng tàu lượn siêu tốc này đã bị Noãn Noãn mang ra làm trò cười trong bữa tối hôm đó.

Sau khi Noãn Noãn trêu xong, liền quay sang nói với Quý Thành Dương lúc này đang đón lấy thực đơn từ nhân viên phục vụ: “Chú út, cháu không ăn hành, gừng, tỏi, hẹ, không ăn nội tạng động vật, không ăn thịt mỡ và thịt có bì, không ăn cả...”

“Tây Tây thì sao?”

“Sao cũng được ạ, em ăn gì cũng được.” Cô nói.

“Em không có đồ nào không thích ăn à?”

Cô lắc đầu, nhưng lập tức bị Noãn Noãn tố giác: “Bạn ấy không ăn cá, cháu phải quan sát mới phát hiện ra đấy, bạn ấy trước giờ đều không bao giờ gắp cá khi ăn.”

Thực ra... cô quả thật thế nào cũng được.

Không thích ăn thì không gắp thôi, nếu người khác gắp cho cô thì ăn vài miếng cũng có chết ai.

Quý Thành Dương hoàn toàn có thể lường trước được vấn đề này: “Con gái không nên kén ăn quá, mà muốn kén cũng phải kén một cách phù hợp.” Anh lật xem thực đơn rồi nói đơn giản, “Nếu em thường nhấn mạnh vào ‘sự không thích’, thì người khác mới quen với việc chú ý đến em, tôn trọng em, yêu thương em. Nhưng em phải nhớ kỹ, có một, hai yêu cầu đặc biệt là đủ rồi, nếu quá nhiều thì chỉ khiến người ta thấy phản cảm.”

Noãn Noãn cắn đũa, chớp chớp mắt: “Chú út, đây là lần đầu tiên chú dạy bảo người khác đấy!”

Anh chẳng buồn nhìn lên: “Đây là nghệ thuật cư xử. Cháu thì hết thuốc cứu rồi, không cần phải dạy.”

...

Anh gọi vài món rồi mới hỏi nhân viên phục vụ: “Ở đây có món canh nào mà đặc biệt được yêu thích không? Không phải là canh cá nhé, chúng tôi có người không ăn cá.” Nhân viên phục vụ lập tức bỏ qua các món có liên quan đến cá và giới thiệu món canh hầm.

Sau khi họ gọi món xong, nhân viên phục vụ lập tức rời đi.

Lúc này Quý Thành Dương mới uống trà cho mát giọng: “Sau này có ra ngoài ăn cơm, em phải nhớ nói cho người khác biết mình không ăn cá nhé.”

Kỷ Ức cắn thành ly trà, đáp “Vâng.”

Quý Thành Dương lái xe chở họ đến trước nhà, khi chuẩn bị về và Kỷ Ức đã xuống xe rồi, cô bỗng quay lại bám vào thành cửa sổ ngước lên hỏi anh: “Anh học chuyên ngành gì thế?”

Anh cười: “Thạc sĩ triết học, anh vẫn chưa có bằng, đang nghỉ học.”

Chuyên ngành lạ lẫm với cô, cách biểu đạt cũng không hề quen thuộc, hóa ra đại học cũng có thể nghỉ học ư?

Cuộc sống đại học sắp phải đối mặt đối với cô là vô cùng thần bí, đặc biệt là khi tồn tại một người giống như thiên tài đi trước làm gương.

Thạc sĩ... triết học à?

Sau lưng có người đi ngang qua, gọi tên cô.

Hóa ra là chú hai và thím hai. Cô quay đầu lại chào họ một tiếng, định tiếp tục hỏi anh một vài vấn đề về khối tự nhiên và khối xã hội, dù sao mười ngày nữa cô đã phải quyết định xem mình sẽ phải học khối tự nhiên hay khối xã hội rồi.

Nhưng thím hai bỗng bất ngờ đi tới, mỉm cười hỏi han Quý Thành Dương: “Tiểu Quý à? Đúng là lâu lắm không gặp rồi, nghe nói dạo này cậu rất quan tâm chăm sóc cho Tây Tây nhà chúng tôi phải không? Cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Quý Thành Dương đáp: “Có gì đâu ạ, từ nhỏ em đã biết Tây Tây nên cũng đã quen rồi.”

“Phải đấy, Tây Tây chưa hiểu chuyện, từ nhỏ đã thích bám theo chú đi chơi khắp nơi.” Thím hai cắt ngang lời anh đầy lịch sự, “Nhưng bây giờ đã là con gái lớn rồi, cũng phải biết e ngại chứ...” Ý của thím đã quá rõ ràng, một cô con gái lớn sắp vào lớp mười hai, ngày ngày cứ đi theo một người đàn ông trẻ chẳng thân thích gì khắp mọi nơi thì dù sao cũng không hay ho gì.

Noãn Noãn nghe thấy vậy liền cảm thấy không vui.

Anh dường như thoáng sững lại, nhưng rất nhanh chóng đáp lại bằng một câu lịch sự nào đó.

Thế mà Kỷ Ức lại không hề nghe rõ, bây giờ tâm tư cô rất rối loạn, cô chỉ lo Quý Thành Dương sẽ giận nên vội vã nói tạm biệt rồi trở về nhà.

Khi cô ngồi trong phòng đeo tai nghe để làm bài tập nghe tiếng Anh thì thím hai đi vào, nói với cô một câu rất sâu xa: “Con gái lớn rồi, đừng có lúc nào cũng theo chú của người khác đi chơi như thế, ngoan nào.”

Cô không nói gì, bỗng nhớ đến câu nói mà anh đã nói với A Lượng khi họ ở cái thôn nhỏ kia.

“Những người dám dũng cảm gánh vác lý tưởng của mình mới có cơ hội trở thành lý tưởng của người khác.”

Anh sáu tuổi bắt đầu học đàn, muộn hơn các bạn cùng tuổi nhưng tám tuổi đã được lên sân khấu biểu diễn. Học tiểu học nhảy lớp hai lần nên chỉ mất bốn năm, mười sáu tuổi đi học ở trường Đại học Pensylvania, đến bây giờ... học thạc sỹ triết học, nhưng đang nghỉ học tạm thời.

Đồng thời, anh cũng là một ký giả chiến trường.

Nếu như hỏi cô có lý tưởng gì, thì đó chính là anh.